Tuesday, September 17, 2013

Thằng công an và chú bộ đội

Một chú công an đi tuần thì gặp một thằng chọi đang ngồi nặn tượng ven đường rất say sưa. Chú công an mới nổi tính tò mò lại gần hỏi: 
- Ê cu! Mày làm gì đấy?
- Dạ em nặn anh công an ạ!
- Ừ, tốt! Nhưng mày nặn bằng gì thế?
- Dạ em nặn bằng cứt ạ!
- Á, thằng này láo! Tao cấm mày nặn chú công an bằng cứt nhá! Tao đi một vòng quay lại mà mày còn tiếp tục là tao bắt mày lên đồn đấy.

Lát sau, chú công an quay lại vẫn thấy thằng chọi kia miệt mài nặn nặn.
- Ê thằng kia! Lúc nãy tao bảo thế nào? Sao mày vẫn ngồi đây nặn?
- Dạ, em có nặn anh công an nữa đâu? Em nặn chú bộ đội rồi.
- Ừ, tốt! Thế mày nặn chú bộ đội bằng gì?
- Dạ, em nặn chú bộ đội bằng đất sét ạ!
- Ừ, nhưng sao mày không nặn chú bộ đội bằng cứt?
- Dạ không được đâu anh! Em cứ dùng cứt để nặn thì lại ra anh công an ạ!

(Nguồn: ăn cắp)

Once Upon a Time in Hainan #2 - The Poor Woman (Chap 2)

Hải Nam ngày ấy #2 - Mụ Ba Bét Ta (Chap 2)

Mụ vốn là con thứ 5 trong gia đình 7 anh chị em. Đến tuổi cập kê mót lấy chồng, ông bà già gả mụ cho thằng chồng làng bên...

Nhà mụ ở xứ đói nghèo nhất Bắc Ninh, những năm thổ tả, mụ phải vác quang gánh hàng cây số đi chợ. Mệt mệt là...

Rồi đến một ngày, mụ cũng chẳng nhớ ngày nào nữa, vào khoảng năm Côn Thượng Dương, mụ cũng xách làn đi và bị một nhóm người lừa...

Mụ bị đưa đến vùng nông thôn hẻo lánh, nơi người ta nói thứ tiếng lạ hoắc, không người thân, văn hóa xa lạ, bất đồng ngôn ngữ... A Xâm không dám tưởng tượng cuộc sống của mụ nữa.

A Xâm hỏi:
"Sao mụ không ở lại Giao Chỉ luôn mà quay về Tàu làm gì?"
"Cô đã có hai đứa con ở bên Tàu, một đứa đã lấy chồng rồi, đứa kia đang đi học, chúng không chịu cho cô về Giao Chỉ. Ở Giao Chỉ, thằng con trai và họ hàng cũng không muốn cô đi, nhưng cô biết làm sao?"

Mụ khoe tấm ảnh chụp đại gia đình có phụ mẫu, anh chị em và con cháu mụ, đúng là cảm giác đoàn viên hạnh phúc lắm. A Xâm cũng sắp được đoàn viên rồi!!!

A Xâm cứ thế lắng nghe câu chuyện của mụ, bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa lất phất rơi, con bọ ngựa nhỏ cứ đậu mãi trên khung cửa sổ từ thành Thăng Long đến gần biên giới... A Xâm đăm chiêu nhìn, còn mụ thì ngủ lúc nào không biết.

Phải nói mụ là thần thánh chứ không phải là người, mụ vừa nằm ra đã ngủ, mụ ngủ ngáy to khủng khiếp, tiếng ngáy như động cơ Ba Bét Ta của bọn Tiệp... A Xâm không thể nào chợp mắt. Ở Giao Chỉ, Xâm cũng quen một tay ngủ ngái kêu khọt khọt rất to, nhưng tiếng ngáy Giao Chỉ không thể to, giòn và đều bằng tiếng ngáy Tàu được. A Xâm quả quyết.

Lại nói về chiện ngáy, A Xâm có lần đi ngủ trong tửu điếm gì trên Sapa cùng một lão hòa thượng và một tay xích lô, hai gã nằm hai bên, A Xâm nằm giữa. Nửa đêm A Xâm mơ thấy chiến tranh Xô Mỹ, một bên là xe tăng, một bên là máy bay phản lực bắn nhau lia lịa, sáng tỉnh dậy thấy lão hòa thượng và gã xích lô cãi nhao, tay nào cũng đổ tội cho tay kia ngáy to. Rồi hai tay quay sang hỏi A Xâm. A Xâm chẳng nghe thấy tiếng ngái nào, chỉ thấy tiếng máy bay và xe tăng ù hết tai.

Xe lửa đến biên giới Giao Chỉ, A Xâm theo mụ xuống cửa khẩu đóng dấu, những hành khách mắt lờ đờ bước xuống, có bọn Tai lông, bọn Hán Gian, Giao Chỉ, Cao Ly...

Cửa khẩu biên giới Giao Chỉ trông nhỏ bé và khiêm tốn, vài tên lính ra lấy hộ chiếu và đóng dấu, rồi chúng đọc tên từng người một ra nhận. Chúng nói được tiếng Tàu, tiếng Ăng lê cũng...

Nhận hộ chiếu thì có thể lên xe lửa ngay, A Xâm lại theo mụ lên xe. Đúng là có người hướng dẫn vẫn khỏe hơn.

Mụ bảo, đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm mụ về Giao Chỉ, mụ toàn hỏi đường chứ cũng không biết lộ trình thế nào. Chẳng bù cho A Xâm, được Xíu Phang vẽ cho đường đi nước bước, dặn dò cẩn thận, rồi đặt vé trước hàng tuần mà vẫn lơ tơ mơ...

Đang ngồi trên xe lửa nói chiện với mụ thì thằng nha dịch Hán gian lại đến đưa cho tờ giấy vàng vàng bảo điền vào, tất cả những thằng ngoại quốc sang Tàu đều phải điền vào tờ giấy đó. Nội dung bằng tiếng Tàu và tiếng Ăng Lê bao gồm: Mài tên gì, giới tính, ngài sinh, mài đi đâu, làm gì... A Ha, A Xâm đã được làm người NGOẠI QUỐC rồi, oai oai là.

A Xâm đưa tờ giấy cho thằng nha dịch thì thấy phòng bên to tiếng, mấy thằng Cao Ly đang cãi nhao với thằng nha dịch khác. Thằng nha dịch tức quá quát thằng Cao Ly:

Tào: "Mài không có mắt à?"
Cao Ly: "Tao điền vào rồi còn gì"
Tào: "Mày biết tiếng Ăng lê không?"
Cao Ly: "Tao biết tiếng Hán"
Tào: "Biết tiếng Hán mà điền thế này à? Chỗ nài là gì? Visa là gì??"

A ha, thằng Cao Ly đần thối, tưởng dân chúng mài thế nào, hóa ra tiếng Ăng lê cũng hem biết, thua cả thằng vá săm Giao Chỉ, Visa là chân dài chứ còn là gì nữa. hê hê.

Mụ Ba Bét Ta lại mời A Xâm cắn bánh của mụ, cái bánh làm bằng khoai lang với đậu xanh, A Xâm từ chối mãi nhưng mụ cứ mời, ngại quá đành cắn. Thú thực là từ bé đến giờ, A Xâm chưa đớp cái bánh nào khó nuốt như bánh của mụ, vừa rắn, vừa hơi mùi thum thủm, vừa khô... Nuốt mãi mới trôi hết...

Nằm thao thức một lúc, rồi xe lại đến cửa khẩu bên Tàu, vừa sang, A Xâm đã thấy choáng ngợp, đúng là mẫu cuốc có khác, cửa khẩu to đùng, hoành tráng, cửa kính, đèn điện sáng loáng, bảng chỉ dẫn điện tử hiện đại. A Xâm tranh thủ chụp vài kiểu ảnh trước khi bị thằng lính gác quát nạt, tội nghiệp bọn Cao Ly, sang cửa khẩu chụp ảnh lại bị bọn Hán gian quạt cho 1 trận nữa.

Khác với cửa khẩu Giao Chỉ đọc tên từng người đến nhận, ở Tàu sau khi kiểm tra đồ là có thể lên xe ngay, rồi bọn nha dịch sẽ mang hộ chiếu đến tận nơi. A Xâm lên xe thì buồn đái vô cùng. Cũng tại mụ Ba Bét Ta đưa cái bánh quái quỷ kia cho Xâm làm A Xâm phải uống cả lít nước, cửa phòng vệ sinh thì đóng kín, A Xâm chờ mãi, chờ mãi, đạp cửa, gọi cửa mà không thấy tên khốn nào mở, hỏi thằng nha dịch thì nó bảo khi nào xe chạy thì mới mở, ối, phải chờ dài... cổ.

Suýt đái ra quần thì cuối cùng xe đã chạy... Hề hề, thật là không gì thoải mái bằng.. đi đái kịp thời...

Once Upon a Time in Hainan #2 - The Poor Woman

Hải Nam Ngày Ấy #2 - Mụ Ba Bét Ta

Thời gian trôi nhanh như nước xả bồn cầu. Trước ngày đi, đội vá săm bằng hữu rủ A Xâm đi bú diệu và cắn thịt ông chó để chia tai, chàng bú mềnh màng, mơ về những ngày thơ mộng sắp tới trong tiếng chửi bậy của đồng bọn xung quanh...

Buổi tối ngày xuất phát, A Tén, bạn thân A Xâm cưỡi con ngựa sắt ghẻ đưa A Xâm ra bến tàu. Con ngựa phi nặng nhọc, chốc chốc lại ré lên đau đớn. Tới Gia Lâm, hai chàng xuống ngựa, lại bú bia ở một tiểu điếm gần trạm xe lửa, giá rẻ rẻ là. Gần đến giờ, A Tén cưỡi ngựa về trước, A Xâm ngồi một mình ngoài trạm.

Ngồi chờ xe lửa, nhìn xung quanh chàng toàn các con buôn, dân phượt, thư sinh, thiếu gia, ái nữ khuê các được phụ mẫu đưa tiễn tận nơi... Còn A Xâm thì lẻ loi đơn độc, tâm trạng A Xâm lo âu thấp thỏm, có đôi phần cô đơn.

Giờ Hợi ba khắc, xe tới, chàng xếp hàng đưa vé và bước lên xe. Điều đầu tiên làm chàng giật mình là bọn nha dịch trên xe lửa toàn bọn Hán gian. Chúng bảo chàng đưa vé rồi đổi lại cho chàng một cái thẻ giường nằm, thân phận vá săm, lần đầu tiên đi xe lửa, A Xâm tìm mãi mới thấy giường của mình...

Nghe nói xe lửa liên vận rất vắng người, không biết ai cùng toa với ta đây, hi vọng sẽ là một tiểu thư xinh đẹp, chàng nghĩ bụng.

Nhưng, mọi chuyện không như mong đợi...

Vừa bước vào toa, A Xâm thấy ngay một mụ già mập mạp, mặt to tướng, chết ta rồi! Chàng vừa nhìn mụ vừa nghĩ.

<< Ắt hẳn mụ già này là dân buôn, nhìn mụ béo ú, khuôn mặt hung tợn, không khéo ta lại bị mụ lừa bán vào thanh lâu. Ôi, phụ thân ơi, con chưa kịp báo đáp công lao nuôi dưỡng phụ thân, giờ lại phải liu lạc xứ người, đời con giữ gìn hai mấy niên trời, giờ lại phải vào kỹ viện làm trai bao sao... Xíu Phang ơi, A Xâm có lỗi với nàng, kiếp sau nhất định ta sẽ trả... >>

Hẳn là mụ bán vé, chính mụ đã hại ta, chính mụ lừa ta vào cùng toa với lũ buôn người này. Ta phải chuồn thôi, nhưng chuồn cách nào khi xung quanh toàn lũ nha dịch Hán gian?

Chưa kịp tương kế tựu kế tẩu thoát thì thằng nha dịch mặt hung tợn đi vào, hắn nói gì với mụ buôn người, mụ ta lại đưa cái gì cho thằng nha dịch ấy. Hai đứa nói bằng tiếng Hán, chắc chúng nó đang bàn với nhau về rổ giá của A Xâm. A Xâm nghĩ vậy.

Thằng nha dịch quay sang chỗ A Xâm nói xì xà xì xồ cái gì "Hu chao" ấy, A Xâm nghe không hiểu, cứ ngẩn tò te. Thấy vậy, mụ béo bảo với A Xâm bằng tiếng Giao Chỉ:

- Đưa hộ chiếu cho hắn!

À, thì ra mụ cũng là người Giao Chỉ, cùng một dòng máu mà lỡ đi theo bọn Hán gian hại người sao? A Xâm vừa cầm cái hộ chiếu trên tay thì thằng nha dịch giật của chàng. Thôi, bây giờ không ai còn biết thân phận của A Xâm nữa, đẹp chai như chàng, phen này bị tú bà kia bắt vào mua vui trong kỹ viện bên Tàu là chắc.

Thằng nha dịch Hán gian nhìn nhìn hộ chiếu rồi trả lại. A Xâm vẫn chưa hiểu gì thì mụ béo hỏi:
- Tiểu đệ người Giao Chỉ à?

A Xâm sợ hãi, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời.
- (對~ 我係越南人!姑姑也是越南人嗎?) - Đúng, ta là người Giao Chỉ。 Cô cô cũng là người Giao Chỉ sao?
- (我是中國人!) - Không, cô cô là người Hán!
- (你為什麼將越南文這麼準?) - Sao cô cô nói tiếng Giao Chỉ tốt vậy?

( Từ sau đoạn này, những câu thoại bằng tiếng Hán, tác giả sẽ viết trong cặp ngoặc " và ") )

Giọng mụ bắt đầu chậm rãi, lơ lớ, khuôn mặt mụ trùng xuống
- Cô là người Giao Chỉ, bị bắt cóc sang Tàu hồi trẻ, giờ quên gần hết Giao Chỉ ngữ rồi.

A Xâm bắt đầu đỡ nghi ngờ mụ... nhìn dưới gầm giường, thấy đống hành lý toàn làn giỏ rách nát, hoa quả, bánh trái quê mùa. Có lẽ A Xâm nhìn nhầm người, rách như mụ sao có thể buôn người được.

Xe lửa bắt đầu rời thành Thăng Long, A Xâm tiếp tục hỏi chuyện mụ.

- "Thế, quê cô cô ở đâu? Quê ở Giao Chỉ và quê ở Tàu ấy"
Mụ cố nhớ, rồi trả lời:
- "Quê Tàu thì ở Nâu Nêm, quê Giao Chỉ thì ta quên rồi."
A Xâm cố hình dung mãi, không biết Nâu Nêm là ở chỗ nào trên địa đồ. Mụ tiếp tục kể, giọng sang sảng và không kém phần quê mùa...

Monday, September 16, 2013

Once Upon a Time in Hainan #1

Thời nhà Sản, năm Cận Bình thứ nhất, nước chư hầu phía Nam có chàng thanh niên chuyên hành nghề vá xe tên A Xâm.

A Xâm khét tiếng về tài vá xe, một ngày nọ, đang ngồi móc cống ở đường Thanh Xuân thì tình cờ chiếc se Buýt chở mấy chục mạng người bị thủng săm. Cơ hội đến, chàng nhanh tay đến hì hục vá...

Rồi một thiếu nữ từ trên se xuống cảm ơn chàng, cổ hỏi tên họ, nghề nghiệp. Chàng đáp: "Ta là trai Hà Tây, tên A Xâm, giúp người hành hiệp trượng nghĩa vốn là nghề của ta, thế nên ta đã chọn nghề vá săm cao quý nài. Chẳng hay danh tính cô nương?"
"Thiếp tên Xíu Phang là người Hải Nam, Tung Của, đang học thông dịch ở Văn Lang".
"Ố ồ, hoá ra nàng là hàng Tào, ní hảo, ní hảo. hế hế"

Với điệu cười khả ố của A Xâm, chẳng mấy chốc, hai người đã trở nên thân thiết với nhao, Xíu Phang hàng ngày dạy A Xâm nói tiếng Tàu, bắt đầu bằng những câu: "Đi chết đi", "Mài nghĩ mài là ai", "Đồ màn hình phẳng!..." chỉ một thời gian ngắn, A Xâm đã lói tiếng Tàu liu loát

Rồi một ngài, Xíu Phang phải về nước, A Xâm buồn buồn là, ngày ngày lôi miếng săm dách ra vá. Mỗi lần nhìn miếng săm dách, khuôn mặt Xíu Phang lại hiện lên, những kỷ niệm với Xíu Phang cứ ám ảnh A Xâm mãi...

A Xâm quyết tâm thay đổi, phải kiếm đủ tiền sang mẫu cuốc gặp Xíu Phang. Ban ngày, A Xâm đi rải đinh, buổi tối tranh thủ đi vá săm, đêm về lại đọc sách Tào... thời gian thắm thoắt gần 3 năm trôi qua, cuối cùng, A Xâm đã kiếm đủ tiền và xin được kiện dấu của triều đình Văn Lang lẫn Thiên Triều...

Và chuyến đi bắt đầu...

Lộ trình của A Xâm qua 4 điểm chính Hà Nội - Nanning, Nanning - Yulin, Yulin - Haikou và Haikou - Dongfang. màu và con số biểu thị thứ tự theo ngày. Chuyến Dongfang - Sanya bị thất bại do gặp bão lớn.

Friday, April 12, 2013

Chiện Gái: Bắc Giang đệ nhất chân ngắn

Hồi những năm 200x, Tân em nằm viện ở cái chỗ gì gì Cầu Giấy thì quen một em tên Hoèn(lưu ý, tên chỉ mang tính minh hoạ), người Bắc Giang...

Thị bằng tuổi Tân em, dưng đi học sớm 1 năm, chân thị ngắn ngắn, mắt một mí, da trắng trắng, nhìn kiu kiu.

Tân em vừa nhập viện, vẻ mặt hớn hở, không nét đau đớn, thợ mổ đến giường bệnh bảo Tân em ra nghe phổ biến kiến thức y học nên gặp thị. Thực ra, thị bắt chuyện với Tân em trước...

Bắt chuyện, share số điện thoại, rồi mỗi buổi sớm, thị nhảy phốc lên giường Tân em, cởi áo Tân em rồi tiêm chọc (Tay tân em đã bị truyền nước nên ko tự cởi được nên thị cởi luôn), tiêm kháng sinh vô bắp, truyền nước, đau đau là... Tân em rên la hừ hừ, thị bảo cửi quần ra thị tiêm vào mông cho đỡ đao, Tân em mắc cỡ nên ko chịu. Tuy nhiên, Tân em rất ưng thị, nhìn thị 18 mặc bộ trắng trắng, trông thật chong sáng và gợi cảm... như những thiên thần vậy... hê hê.

Chuyện tình bệnh hoạn à nhầm, lãng mạn cứ tiếp tục như vậy... sáng, chiều thị đến tiêm chọc, truyền nước đều như vắt chanh. Tối đến, Tân em ra ban công nói chuyện khi thị rảnh, rồi cầm con 1202 ghẻ nhắn tin cho thị khi thị trực đêm.

Một hôm, Tân em đang dạo bước quanh bệnh viện nhìn những con bệnh tội nghiệp di chuyển như những con zombies thì có một thàng bần nông ra hỏi: "Anh bệnh nhân ơi, cho em hỏi khoa nội chỗ nào"...

Nghe chưa hết câu, Tân em đã muốn đấm vỡ face cái thàng bần nông nài. Nhìn tao thế nài mà mày bảo là bệnh nhân à, nhưng đúng thật... Tân em đang khoác trên mình cái áo của bọn bệnh nhân... Là áo bệnh nhân chứ ko phải siêu nhân!!!

Đang thẫn thờ thì bỗng nhiên có một thằng phi ầm ầm qua Tân em, rồi bao nhiêu đứa khác đuổi theo hô "bát lấy nó, bát láy nó" Tân em nhìn nhìn, đờ đờ, buổi chiều bị tiêm vào mông thì có mà đuổi vào mắt...

Đó là lần đầu tiên, Tân em biết đến cảm giác Bất lực... nhục lắm, nhục lắm các anh các chị ạ.

Thế rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến, Tân em phải xuất viện... buồn buồn là. Cảm giác buồn là thật đấy các bác ạ, ai đã từng nằm viện đều hiểu cái cảm giác sau khi chia tai những người nằm cùng phòng... liu luyến lắm, đã thế lại chia tai cả e Hoèn chân ngắn nữa chứ...

Sau khi chia tai cái bệnh viện khốn kiếp, Tân em và thị cũng có hẹn hò nhao đi chơi, đường Cát Linh bẩn bẩn cũng trở nên đẹp lạ kỳ, nên thơ là... Tân em đưa thị ra bờ hồ, nói những lời thối tha nhất, câu chuyện đang đẹp, bỗng nhiên thị thốt lên câu:

- Anh ơi, em buồn đái quá, chờ e lát.

Ôi, bao nhiêu cảm xúc trôi cmn hết rồi...

Hơn 1 năm sau, Tân em ko có liên lạc với thị, nhưng có hôm, xem Blog 360 của thị và những dòng status, Tân em biết thị sắp lấy chồng...

Ôi, khuôn mặt hồn nhiên, đôi mát 1 mí, làn da trắng, đôi chân ngán của tôi.

Suốt mấy ngài, Tân em lẩm bẩm, lẩm bẩm: "Vì một người đi mãi, chắc ko quai trở về...". Ả Tiểu Tiểu, người yêu mới hỏi "A Xâm, ni làm sao thế???"

Chả sao cả.

Monday, April 1, 2013

Tin nhắn đầu tiên

Tân em đố các bác nhớ được tin nhắn đầu tiên nhận được trong đời là gì đấy? Chắc chẳng ai nhớ được đâu, có thể là 1 cái tin nhắn kích hoạt SIM, cũng có thể là một tin nhắn quảng cáo hay báo cuộc gọi nhỡ gì đó, nhưng Tân em thì nhớ rõ từng chữ trong tin nhắn của mình đấy. Chuyện là thế này…
Vào đầu năm 2006, khi điện thoại còn chưa phổ biến như bây giờ, ông già em có mua con Nokia 6101, số là vì làm ăn nên cũng cần có cái điện thoại để đi đâu cũng nghe được. Con điện thoại này nắp gập hai màn hình nhìn hoành tráng lắm.
Con 6101 đây các bác ạ
Con 6101 đây các bác ạ. Hiện nay vẫn chạy được nhé, nhưng ông già chán bỏ xó rồi
Ngày đấy, điện thoại mà có cái camera là oách xà lách lắm, thế là Tân em toàn quay phim hát nhép và chụp ảnh mặt xấu để xem lại, trông buồn cười là, mấy hôm sau còn dùng nó để gọi điện cho mấy con bạn dù suốt ngày gặp chúng nó.
Cái thời gian đó, Tân em đang tán một em cùng trường cấp hai, à mà đếch phải, em đấy tán Tân em mới đúng. Em đấy ngon, da trắng, chân dài, nhiều thằng thèm thèm là, nhưng chả hiểu tạo sao em nó lại thèm Tân em… Kể đến đây thôi các bác ợ, kể tiếp nữa các bác lại bảo em ngu…
Ảnh minh họa thôi các bác ợ, ẻm nó mà đẹp như thế này thì Tân em chắc ko sống được đến ngày nay. hehe
Ảnh minh họa thôi các bác ợ, ẻm nó mà đẹp như thế này thì Tân em chắc ko sống được đến ngày nay. hehe
Hai đứa thường xuyên hẹn nhau tối thứ 7 ra quán chat để chơi chát với nhau. Em sợ nó lắm nên nó bảo gì, em cũng phải chiều nó, riêng chuyện gặp mặt với đi chơi với nó thì em ko dám. Nó tán em mấy tháng mà em đếch đổ. Rồi một hôm, ông già em đang uống chè bồm, ăn thịt chó với mấy tay thợ xây thì có một tin nhắn đến. Ông già em mở ra thì thấy một tin nhắn, thấy lạ ông già đọc lên cho mấy tay thợ xây và bà già em xem. Nội dung là:
“Em yêu anh nhiều lắm, anh có biết không?”
Mấy tay thợ xây thì trêu bà già em là ông già em có bồ, ông bà già em thì cứ nghĩ là đứa nào nhầm số… Chỉ có em mới hiểu chuyện gì xảy ra… Thật không ngờ, tin nhắn đầu tiên trong đời em lại có nội dung tình cảm đến như vậy, và càng bất ngờ hơn nữa khi ông già lại là người đọc tin nhắn đầu tiên cho em nghe :) )
….
Sau ngày đó, em càng nhận được nhiều tin nhắn mùi mẫn, tình cảm hơn trên Yahoo và không lâu sau thì Tân em cũng dính bả của em nó… Hậu quả còn lưu lại đến tận bây giờ.